Nhớ Đà Lạt^^ Nhớ chuyện của tụi hắn:)))
Tôi bước vào năm nhất đại học với tâm trạng không có gì là vui tươi hớn hở như cái cách mà một tân sinh viên thường “hớn hở” khi bước vào giảng đường đại học. Điều này có nhiều nguyên nhân, một trong những lí do trực tiếp nhất là đám bạn thân của tôi, trong đó có con Nhiên, đều rớt bịch. Từ nhỏ, sức học của tôi và tụi bạn đều ngang nhau, nhưng không hiểu sao khi tôi vui mừng vì biết điểm số của mình vừa đậu vào ngành mình định học, thì tụi nó mặt mày ảm đạm bảo rằng rớt rồi mày ạ. Ngày ba mẹ tôi mở tiệc mừng tôi vào đại học, họ hàng đến chia vui, nhà tôi người ra kẻ vào tấp nập thì tôi lang thang tận đẩu tận đâu đến trưa trờ trưa trật mới mò về, bởi lẽ tôi không thấy vui, tôi không vui khi bạn bè tôi rớt, con Nhiên, thằng Đạt, con Xù, con Bủm, trong khi tụi nó đang rầu rĩ mà tôi lại ăn mừng, cảm giác mình là một thằng bạn không ra gì, giống như là không có trái tim hay trái tim đã bị con gì ăn mất rồi^^. Tôi buồn rầu nghĩ có lẽ do điểm số của ngành nghề mỗi đứa chọn không giống nhau, cũng có thể cuộc đời đã bắt đầu tách chúng tôi ra những ngã rẽ khác nhau, và không nhau…
Từ nhỏ, tôi đã được( hay bị) nhận xét là già trước tuổi, hay quan tâm đến những cái gọi là duyên số, nhân tướng học,… đầu óc lúc nào cũng lơ lơ lửng lửng và phán ra những câu khét nghẹt mùi triết lí, nghe như có vẻ là hiểu đời lắm lắm. Càng lớn, tôi càng thấy tôi trầm, lạnh lùng và có phần lập dị. Tôi đặc biệt theo cái kiểu không mấy tích cực cho lắm, và đương nhiên, không được hoan nghênh cho lắm.
Còn một lí do nữa khiến tôi, trong những tháng ngày này, hay mang tâm trạng buồn u uẩn, đó là người con gái tôi yêu thương cũng rời xa tôi. Gọi Anh Thảo là “người tôi yêu thương” thay vì “người yêu tôi” là hoàn toàn hợp lí vì chỉ có tôi là dành tình cảm cho cô ấy, về phần cô ấy, tuyệt nhiên không. Và cô ấy rời xa tôi là để vào Sài Gòn học đại học, cái lí do cũng hết sức hợp lí trong hoàn cảnh này. Vậy mà hai cái điều tưởng chừng hợp lí nhất quả đất ấy lại khiến tôi buồn, cái này bổ sung cho cái kia và hun đúc nỗi buồn của tôi lên to như con đại bàng mà ngày nhỏ tôi vẫn mơ một lần được ngồi trên lưng cưỡi. Mỗi ngày tôi phải vật vả lắm mới không để nó ảnh hưởng đến những chuyện ăn uống, ngủ nghỉ, học tập của một sinh viên năm nhất- cái tuổi lẽ ra chẳng cần phải buồn nhiều thì cuộc sống tự lập cũng khá bận rồi.
Tôi và cô ấy ngồi cạnh nhau 3 năm cấp ba, dù muốn hay không, ngày nào cũng va phải nhau, nhìn thấy nhau. Tình cảm trong tôi nảy sinh từ khi nào, bản thân tôi cũng không rõ, nhưng chỉ biết rằng cái ngày mà tôi “ngu ngốc” phát triển tình bạn theo một hướng khác cũng là ngày tôi nhận được câu trả lời, rằng với cô ấy, một thằng nhóc ngốc xít như tôi- chỉ được xem là bạn. Anh Thảo là một người khó hiểu và lập dị hơn cả tôi, có thể vì thế mà chúng tôi hiểu nhau- hiểu như đang hiểu chính bản thân mình vậy. Tuy “xem tôi là bạn” nhưng giới hạn của từ bạn ấy lại là một điều cực kì khó hiểu, không bình thường như những đứa khác, nhưng không đến mức có thể đáp lại tình cảm của tôi. Mọi thứ cứ lơ lơ lửng lửng khiến tôi hoang mang vô cùng. Ở cạnh cô ấy, tôi không vui, nhưng có cái gì đó cứ đau đáu trong lòng nếu không nhìn thấy cô ấy, không được biết là cô ấy đang ổn và không có vẻ gì là sắp muốn làm một điều gì đó kì quặc, ngông cuồng. Mặc dù chúng tôi rất hiểu nhau, rất hợp cạ với nhau nhưng với cô ấy, tôi vẫn chỉ là một người- dưng- thân- thuộc mà thôi. Cô ấy đang và cứ mãi theo đuổi một cái gì đó mơ hồ, không rõ hình dáng tên gọi, chỉ biết rằng, vì nó mà cô ấy cứ mãi độc bước, lẻ loi. Tôi không biết tình cảm của một đứa con trai 18 tuổi thì có được coi là sâu nặng hay không, chỉ biết là tôi nhớ cô ấy thật nhiều. Dù xa nhau 1000 km, và cả hai đều cam kết là không liên lạc với nhau, nhưng tôi vẫn dõi theo cô ấy từng ngày qua facebook, zalo, và bạn bè tôi. Mỗi khi nghĩ về Anh Thảo, tôi thấy lòng mình chùng xuống, hoang hoải buồn…
Góc hồ Hồ Xuân Hương
Vì những lẽ đó, thời gian đầu khi mới nhập học, cuộc sống của tôi chán như một con gián bị người ta lật ngửa. Làm con gián vốn đã chán rồi, mà còn bị lật ngửa ra, không bò tới bò lui gì được sấc, chỉ biết giơ chân lên trời. Đà Nẵng không phải là thành phố xa lạ với tôi, dẫu vậy sống một mình ở đây là điều không dễ thích nghi như tôi từng nghĩ. Trường tôi học nằm gần các trường Đại học và Cao Đẳng khác nên chỉ cần bước ra đường là chạm mặt sinh viên. Các quán cà phê cũng vì thế mà mọc đầy hai bên đường, lúc nào cũng đông nhung nhúc. Đường sá tấp nập người xe, khói bụi khiến tôi đôi lúc ngột ngạt đến khó thở. Không ít lần khi phải đợi thật lâu mới sang được đường, tôi lại nhớ những cánh đồng lúa vàng thẳng cánh cò bay và đường làng thân thuộc quê mình, lòng nhớ quê vô hạn. Mỗi ngày tôi đến trường rồi lầm lũi về nhà. Thỉnh thoảng, tôi lên thư viện tìm tòi những cuốn sách về nhân tướng học, về bí ẩn của các đường chỉ tay, hay sự vận hành di chuyển của những chòm sao- các vấn đề mà xem ra chẳng liên quan gì đến ngành kĩ thuật mà tôi đang học. Thư viện trường tôi khá rộng, mát mẻ và khang trang. Nó là Trung tâm học liệu của cả các trường Đại học khác thuộc Đại học Đà Nẵng nên có đủ các đầu sách. Nó được tọa lạc trên một khu đất rộng cách lối đi chính vào giảng đường khoảng 20m- cái lối đi mà ngày nào cũng ra vào tấp nập bọn sinh viên. Từ cổng trường vào khu giảng đường xa ngót ngét gần 1km, hai bên đường, những hàng phượng già và bằng lăng phủ mát cả lối đi. Những ngày mới nhập học, tôi thường tha thẩn trên con đường này mỗi giờ tan học, ngắm những bông hoa bằng lăng cuối cùng của mùa hè đang cố khoe cái sắc tím nhạt nhòa dưới nắng chiều.
Năm đầu đại học vùn vụt trôi qua…
Tôi chợt nhận ra cuộc sống của mình vẫn chưa hẳn là đáng chán khi một ngày, đang ngủ trưa thì điện thoại reo inh oải và giọng con Nhiên léo nhéo chói cả tai rằng thì là: cái thằng chết bằm kia, mày trốn ở xó xỉnh nào kĩ thế, hôm trước hứa với tao là có xe máy rồi sẽ chạy xuống viếng chỗ ở của tao mà chẳng thấy đâu, gần hai năm rồi đấy nhé! Bạn với chả bè… Con nhỏ này lúc nào cũng vậy, chỉ riêng cái âm thanh phát ra từ cổ họng của nó thôi cũng đủ làm tôi nhức cả đầu.
Nhiên là bạn thanh mai trúc mã của tôi, chúng tôi biết nhau từ thời còn trèo cây, tắm mưa, kể ra cũng trên dưới mười năm có lẻ. Ngày tôi vào đại học, nó ngồi khóc tu tu ở nhà, nhưng sau đó cũng vào nguyện vọng hai, cùng thành phố với tôi. Nghĩ lại thấy mình đúng là cũng tệ, gần hai năm mà vẫn chưa biết chỗ ăn ở học hành của bạn ra sao. Nghĩ là làm, chiều hôm đó tôi “lặn lội” xuống thăm con nhỏ lắm điều.
Từ núi, tôi lặn lội xuống biển trong một chiều Đà Nẵng lộng gió
Tôi gặp cô ấy trong một chiều lộng gió
Mái tóc bay bay trong gió, tay nghịch chiếc chuông gió kêu leng keng, cô ấy ngước lên nhìn tôi với ánh mắt ngơ ngác vì sự đường đột của tôi. Đôi mắt điềm tĩnh nhưng trầm buồn, đôi mắt mà bất cứ ai đã nhìn thấy một lần, đều khó lòng nhầm lẫn. Giây phút ấy, tôi thấy tim mình như lạc một nhịp, như có tiếng chuông gió trong lòng…
- Úi Huân, xuống thật đấy à? Quí hóa quá, rồng đến nhà tôm. Ra đây, ra ghế đá ngồi cho mát- từ nhà sau, nhỏ Nhiên chạy ào vào miệng không ngừng huyên thuyên và tay thì kéo xềnh xệch tôi đi.
Nơi bạn tôi ở là khu nhà trọ cho sinh viên trong một nhà Dòng, ở đây chỉ cho con gái trọ và vì thế những “vị khách” là nam nhi như tôi thì được cái vinh dự là ra ghế đá ngồi chứ chẳng được vào phòng. Con Nhiên thật khéo chọn chỗ ở, nơi này quả là rất hợp với một đứa học văn suốt ngày tâm hồn treo ngược cành cây như nó. Không gian thật thoáng đãng, có cả một vườn cây ăn trái nào xoài, na, lựu, sa kê và vườn dâu xanh ngắt, tỏa bóng mát rượi. Tiếng chim hót lảnh lót trong vườn. Khu nhà trọ nằm ngay sát biển, nên chúng tôi có thể nghe được cả tiếng sóng biển vỗ ào ào, thật lí tưởng đối với kẻ vốn sống ở những phòng trọ ngột ngạt chật chội như tôi. Nếu là lúc khác, tôi hẳn phải hít lấy hít để cái không khí trong lành này, nhét cho đầy phổi để mang về dùng. Nhưng ngay lúc đó, đầu óc tôi không đủ tỉnh táo để cảm được cái thơ mộng của khung cảnh chung quanh. Tôi cũng không thấy được sự nên thơ của tiếng chim hót hay cái thú khi ngồi nghe sóng biển. Trong lòng tôi lúc đó, tiếng chuông gió cứ vấn vít không thôi.
Mặc cho con bạn tôi thao thao bất tuyệt giới thiệu “nhà” nó và ngạc nhiên hỏi mày sao mà mặt đơ đơ thế kia? Say nắng à??? Tôi chỉ buông ra một câu vô thưởng vô phạt:
- Ai bảo mày kêu tao cứ nhắm cái phòng có chuông gió mà vào, chẳng dặn dò gì sấc… *~*
- Sao cơ? *0*
Hàng bánh tráng nướng Đà Lạt
Sau một tuần bị vùi dập bởi cơn ác mộng mang tên “đồ án”, tôi như không nhận ra mình trong gương. Khuôn mặt điển trai^^ đã lốm đốm những mụn và mái tóc bồng bềnh lãng tử cứ dựng đứng lên như bị điện giật, hai viền mắt thâm quầng vì những đêm không ngủ. Thảo nào người ta vẫn kháo nhau, trường bách khoa như là sở thú, con trai bách khoa là bọn thú “gặm một khối căm hờn trong cũi sắt” và cứ đưa đôi mắt đờ đẫn lơ ngơ nhìn đời.
Thời gian gần đây, việc học hành bận rộn cũng làm tôi nguôi ngoai phần nào nỗi cô đơn. Tôi dần thích nghi với mọi thứ, với cái thành phố đông đúc xe cộ nhưng cũng rất đỗi nên thơ với con sông Hàn xinh xắn những cây cầu bắc ngang. Tôi cũng đã quen với lối sống sinh viên, biết tự lo cho mình những bữa ăn, tự sắm sửa, trang bị cho cuộc sống. Một vài đứa bạn thân trên trường, dãy trọ nhốn nháo những giờ cơm trưa,… đã tô điểm vào cuộc sống của tôi một vài niềm vui nho nhỏ. Hằng ngày, đám bạn cù lần của tôi vẫn chí chóe rồi mắng nhau ra rả trên facebook sau một thời gian dài im hơi lặng tiếng vì cái kiểu “tự kỉ ám thị” vớ vẩn mang tên “mặc cảm vì không đỗ đại học”. Mọi thứ cũng dần đi vào ổn định, dẫu ít sắc màu.
Đôi lúc, tôi vẫn nghĩ về Anh Thảo, như một thói quen. Tôi đã bỏ trạng thái follow facebook của cô ấy. Nhiều lúc tò mò không biết cô ấy đã thích nghi với cuộc sống mới như thế nào, có gì thay đổi hay chưa khiến tôi muốn nhắn một tin nhắn hỏi thăm, nhưng rồi lại thôi. Có những việc, biết càng ít lại càng hay.
Chiều thứ bảy rảnh rỗi, tôi lang thang nhà sách tìm mua một vài cuốn sách và những thứ linh tinh cho môn vẽ kĩ thuật. Dù là cuối tuần, nhà sách vẫn không nhiều lắm khách đến mua hay tranh thủ thăm thú, ngắm nghía như tôi. Có lẽ trong một chiều nắng đẹp trời này, thì việc dạo chơi ngắm cảnh hay tụ tập bạn bè sẽ thú vị hơn là chui tọt vào nhà sách. Đang cười thầm cho cái suy nghĩ viễn vông của mình, tôi khựng lại khi lướt qua một khuôn mặt quen. Là cô ấy, vẫn đôi mắt nâu trầm điềm tĩnh, đang say sưa ngắm nhìn những chiếc chuông gió được trưng bày một góc nhà sách.
Cô ấy đứng ngắm nghía những chiếc chuông, lâu thật lâu.
Còn tôi thì đứng nhìn cô ấy, cũng thật lâu…
Một cơn gió khẽ lướt qua làm những chiếc chuông va vào nhau, leng keng… Cả hai giật mình quay ra nhìn nhau, tôi vẫn nhìn cô ấy với vẻ im lặng cố hữu. Đột nhiên, cô ấy mỉm cười. Tiếng cô ấy nhẹ nhàng hòa trong gió:
- Cậu có một cái tên chứ?
- À… tớ…là Huân
- Còn tớ là Khánh Linh
- ….
Khánh Linh- cô gái chuông gió…
Kì nghỉ hè của năm thứ hai đại học, Nhiên tỉ tê với tôi rằng thích đi Đà Lạt quá mày ạ, may sao vừa có tiền học bổng, mình làm một chuyến đi, cho nó khôn ra. Tao, mày, với cả Khánh Linh bạn tao, nhá, nhá, nhá!!! Vậy mà tới ngày đi, nó lăn đùng ra ốm. Con nhỏ rắc rối này không hiểu đã lo lắng suy nghĩ chuyện gì hay háo hức đi chơi quá đến nỗi hạ huyết áp. Mẹ nó cương quyết không cho đi, dù khi tôi sang nhà nó hỏi thăm tình hình, nó đã cố làm mặt tươi tỉnh và ăn hết một bát cháo rõ to. Tôi nhăn nhó:
- Đặt vé cả rồi, mày không đi thì làm thế nào?
- Tao có muốn vậy đâu chứ TT- nó rầu rĩ đáp
- Thôi hủy show vậy, thật ra vì mày thích đi nên tao…
- Ối, không được đâu. Khánh Linh nó xong xuôi đâu vào đấy cả rồi mà. Tụi mày cứ đi đi, mang quà với cả ảnh về cho tao
- Sao… sao… tự nhiên giao bạn mày cho tao là thế nào?
- Đi mà, đi mà, không thể vì một mình tao mà cả bọn mất vui. Đi với Khánh Linh nhá!
- …
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi cái miệng lém của Nhiên hạ giọng ngọt ngào để kì kèo năn nỉ tôi điều gì, tôi đều xiêu lòng ngay. Lần này cũng không ngoại lệ. Dẫu vậy, lòng tôi bâng khuâng quá đỗi…
Xe chúng tôi cập bến Đà Lạt vào khoảng 10h sáng. Vậy mà Đà Lạt như vẫn còn đang say ngủ giữa những cụm mây giăng khắp thành phố. Thảo nào người ta vẫn gọi Đà Lạt mùa này là mùa săn mây. Mây bay trên các ngọn đồi, sương là đà quanh mặt hồ Xuân Hương. Không khí se lạnh làm tôi hắc xì hơi liên tục dù đã được cảnh báo và mang khăn áo đầy đủ.
Khánh Linh là một cô gái dịu dàng, nhẹ nhàng và chu đáo. Cô ấy cũng rất biết quan tâm đến người khác nữa, bằng chứng là cả đêm qua, cô ấy đã thức để lo cho tôi khi tôi bị trận say xe làm cho tơi tả ( thật đau khổ khi để ai đó nhìn thấy cảnh một thằng con trai cao to vạm vỡ lại nôn thốc nôn tháo mỗi khi đi xe đường dài). Cô ấy không liến thoắng như nhỏ Nhiên nhưng biết gợi chuyện đủ để giữa chúng tôi không có sự im lặng ngột ngạt nào. Ở bên Khánh Linh, tôi có một cảm giác thân quen dù với tôi- cô ấy hoàn toàn là người xa lạ, cảm giác bình yên nhẹ nhàng. Không còn cô đơn vì có người đang hiện diện bên cạnh, nhưng cũng không quá chán ngán cảm giác phiền phức vì bị quấy rầy.
Tôi có nhiều cơ hội trò chuyện và ngắm nghía rõ gương mặt Khánh Linh. Đôi mắt nâu to tròn với hàng mi dài không cong lên mà rợp xuống. Chiếc mũi cao thanh tú khiến tôi nhận định rằng Khánh Linh là một cô gái khá xinh. Giọng nói trầm ấm được phát ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn hay cười. Tôi vốn kiệm lời, nhưng cái cách Khánh Linh tự nhiên gợi chuyện làm tôi cũng thật tự nhiên, chia sẻ suy nghĩ, cảm xúc của mình. Có vẻ như Khánh Linh thực sự rất yêu đời, yêu cuộc sống. Thỉnh thoảng tôi còn bắt gặp cô ấy hát lên khe khẽ khi cùng nhau đi dạo trên những đồi thông xanh. Tôi nhớ có lần cô ấy nói tớ thích nhất bài hát “Mưa hồng”, cái bài có câu: “ Cuộc đời có bao lâu mà hững hờ” í. Những cử chỉ quan tâm của Khánh Linh khiến tôi cảm thấy ấm áp, đặc biệt giữa tiết trời se lạnh nơi đây, ấm áp và có chút gì đó, như là rung động…
Khánh Linh hỏi tôi có biết sự tích hoa Mimosa không khi chúng tôi dạo ngang những cây mimosa mùa này chỉ trơ thân và lá xanh biếc. Mimosa là loài hoa duy nhất chỉ có ở Đà Lạt, tôi đã nhìn thấy vài lần qua tranh ảnh, hoa màu vàng, nở thành chùm, tươi thắm, trinh nguyên như mang cả sức sống mùa xuân của xứ sở ngàn hoa này. Nhưng tuyệt nhiên, chưa một lần tôi nghe biết nó có một sự tích nào.
Ngày xưa,- giọng Linh kể đều đều, trầm ấm, ở vùng đất Australia tươi đẹp nằm giữa biển khơi đầy nắng ấm có một đôi tình nhân yêu nhau say đắm. Chàng là con của một ngư dân, có thân hình vạm vỡ, nước da đen bóng và thông minh tuyệt vời. Nàng là quý nữ của một gia đình quý tộc kiêu sa, đài các và có tấm lòng nhân hậu.
Tuy nhiên, gia đình nàng lại ép gả nàng cho một công tước hoàng gia. Đôi uyên ương bị chia rẽ. Chàng trai buồn phiền từ giã biển khơi, bỏ nghề chài lưới, lên một vùng núi cao hiểm trở làm nghề giữ rừng để bằng mọi cách quên đi mối tình tuyệt vọng. Khi đặt chân đến nơi, thì một trận hỏa hoạn dữ dội xảy ra. Một mình chàng bất chấp hiểm nguy để cứu những cánh rừng xanh và những con Calcuru tội nghiệp. Và rồi, ngọn lửa quái ác kia đã làm chàng ngất xỉu và thiêu sống chàng. Khi hay tin chàng trai bỏ thành phố biển lên ngàn tìm quên mối tình đầu dang dở, trong đêm tân hôn cô gái đã bỏ trốn để tìm người yêu. Nhưng, khi gặp được thì thấy thân xác chàng bên đống tro tàn của cánh rừng bị cháy. Nàng quỳ xuống và gục chết bên người yêu. Từ đó, trên vùng núi cao của đất nước Australia thơ mộng – nơi cặp tình nhân đã chết cho tình yêu ấy xuất hiện một loài cây thân mộc, lá xanh, lấp lánh hoa vàng thơm mát. Thổ dân địa phương gọi nó là Mimosa…
Một tuần từ ngày trở về thành phố, tôi vẫn luôn nghĩ về Khánh Linh. Có vẻ như sau chuyến đi xa, tâm trạng tôi đã khá lên hẳn. Cuộc sống tôi bớt ảm đạm hơn, thỉnh thoảng còn cười khẽ khi khuôn mặt nhăn nhó của Khánh Linh lúc bị con vịt của tôi tông giữa hồ Xuân Hương bay xẹt về trong đầu. Có lần đi dọc con đường rợp bóng cây dẫn vào lớp, tôi bỗng nhớ những cung đường thơ mộng ở thành phố hoa, những cung đường dốc nối dốc, đồi tiếp đồi mà trong một lần mỏi chân ngồi nghỉ, tôi suýt ngất vì cười khi Khánh Linh sốt sắng bảo nếu mỏi quá thì lên tớ cõng cho, tớ coi vậy mà khỏe lắm í ^^ và cái tư thế xuống tấn như sẵn sàng chờ tôi leo lên của cô ấy ngố không chịu được.
Khánh Linh như tiếng chuông gió, ngân nga hoài trong tôi những giai điệu tươi vui…
Tôi đang làu bàu than thở vì trời đang nắng bỗng đổ mưa, thời tiết miền trung mùa này cứ thất thường như những cô nàng ương ương dở dở thì điện thoại báo có tin nhắn. Tấp vội xe vào trạm xe buýt bên đường trú mưa, tự nhiên tôi nhớ cơn mưa ở Đà Lạt, mưa đêm tầm tã khiến Khánh Linh và tôi ướt như chuột khi đang đạp xe đạp lên một con dốc cao. Tôi vẫn nhớ lúc hai đứa lạnh run ngồi chờ mẻ khoai nướng của bà cụ bên đường, bà cười móm mém bảo mùa này Đà Lạt mưa tình đấy, cặp nào đi trong mưa chắt hẳn phải duyên làm hai gò má Khánh Linh đỏ ửng, không rõ vì than hồng hay vì đâu.
Rút điện thoại, tin nhắn của nhỏ Nhiên: “ Mày ạ, Khánh Linh thật lòng quan tâm mày đấy. Đã đến lúc gạt lại những gì của ngày cũ, để bước tiếp cùng một người đồng hành hoàn hảo hơn”…
Đâu đó từ một quán cà phê vang lên giai điệu của một bài hát quen, làm tim tôi bồi hồi một cảm xúc khó tả:
“ Giữ lấy nhé tim mình đang chung nhịp
Thì sao không chung đời nữa
Cây tình yêu đang mùa ươm lộc non
…”
Đà Nẵng 1/4/2016
Nhận xét
Đăng nhận xét